“Kiccho manussapaṭilābho Kicchaṃ maccāna jīvitaṃ Kicchaṃ saddhammassavanaṃ Kiccho buddhānamuppādo”. | "Khó thay, được làm người, Khó thay, được sống còn, Khó thay, nghe diệu pháp, Khó thay, Phật ra đời !" |
Kệ ngôn Pháp Cú nầy được Đức Thế Tôn thuyết lên, khi Ngài ngự tại thành Bāranasī, đề cập đến Long Vương Erakapatta.
Tương truyền rằng: Vào thời Giáo pháp của Đức Thế Tôn Kassapa, Long Vương
Erakapatta là một vị Tỳ Khưu trẻ, một khi đi thuyền trên dòng sông Gangā, dòng
nước chảy xiết, khiến thuyền trôi băng băng, kinh hãi vị ấy nắm lấy bụi cỏ tranh để
giữ lại, vô ý làm đứt cọng cỏ tranh ấy. Vì vô ý cho rằng đây là lỗi nhẹ, vị ấy không
sám hối, có ý nghĩ rằng: “Đây chỉ là lỗi nhỏ bé”.
Tuy hành Sa môn pháp hết 20 ngàn năm, nhưng khi gần lâm chung, vị ấy có cảm
tưởng nhiều cọng cỏ tranh đang cứa vào cổ mình, tâm bứt rứt vì lỗi lầm ấy sanh khởi,
vị ấy muốn sám hối lỗi lầm, nhưng hại thay vào khi ấy chẳng có vị nào là Tỳ khưu ở
quanh đó, vị ấy khởi lên nhiệt não rằng: “Ôi! Giới của ta đã bất tịnh rồi”.
Mạng chung, vị ấy tái sanh làm Long Vương, có thân hình to lớn như chiếc
thuyền. Có tên gọi là Long Vương Erakapatta, khi sanh ra, Long Vương nhìn thấy
mình mang thân là loài thú, phát sanh nhiệt não rằng:
- Ta đã hành Sa môn Pháp trọn 20 ngàn năm, lại phải tái sanh vào hạng vô nhân
như thế nầy ư?
Thời gian sau, Long Vương Erakapatta có được một nàng Long Nữ, y huấn
luyện con gái mình ca múa điêu luyện, rồi y đặt Long Nữ lên cái mang phùng rộng
của mình, nổi lên mặt sông Gangā, cho nàng Long Nữ nhảy múa. Được biết rằng: Y
khởi lên sự suy nghĩ rằng: “Bằng cách cho con gái ta hát đối, ta sẽ biết được Bậc
Chánh Đẳng Giác đã xuất hiện trên thế gian nầy chưa? Người nào đáp đối lại được
câu đố của con ta, ta sẽ nhường cả Long Cung cho người ấy ngự trị”.
Thế là, cứ mỗi nửa tháng, vào ngày Uposatha, y cùng con gái nổi lên giữa sông
Gangā hát đối.
Nàng Long Nữ đứng trên chiếc mang phùng rộng của Long Vương, nhảy múa
rồi hát lên rằng:
“Người lớn như thế nào được gọi là vua? Như thế nào gọi là vua có bụi trên
đầu? Như thế nào gọi là không có bụi? Như thế nào gọi là người ngu?”.
Toàn dân trên cõi Diêm Phù đều hiểu rõ câu chuyện rằng: Nếu hát đối được câu
hát đối của Long Nữ, sẽ được cưới nàng và làm chủ Long Cung, nên đều đi đến sông
Gangā, vận dụng trí tuệ để tìm câu hát đối lại câu hát của Long Nữ. Nhưng họ đều bị
nàng Long Nữ vạch rõ những chỗ sai lầm trong câu hát đối với họ.
Cứ như thế, rồi nữa tháng thì Long Vương nổi lên một lần, suốt cả thời gian dài
không một ai giải đáp câu hát đối đó được.
Bấy giờ, Đức Thế Tôn Gotama đã xuất hiện trong thế gian, Ngài ban cho chúng
sanh Bất Tử Lộ. Theo thông lệ, vào hửng sáng Ngài dùng Phật trí quán xét thế gian,
tìm người hữu duyên lành nên tế độ, thấy được duyên lành của thanh niên Uttara và
Long Vương Erakapatta. Ngài quán rằng: “Đây là do nhân gì thế?”. Ngài thấy rằng:
“Hôm nay, Long Vương Erakapatta cùng con gái nổi lên hát đối trên mặt sông
Gangā. Thanh niên Uttara sẽ học lấy lời giải của Đấng Như Lai, chàng sẽ chứng ngộ
Dự Lưu Quả. Long Vương Erakapatta sẽ hiểu biết rằng: Đức Chánh Đẳng Giác đã
xuất hiện trong thế gian”. Long Vương sẽ đi đến đảnh lễ Như Lai, nhân đó Như Lai
sẽ thuyết lên pháp thoại giữa đại chúng, dứt kệ ngôn có 84 ngàn chúng sanh chứng đạt
Đạo Quả. Long Vương trú vào Tam quy.
Vào buổi sáng hôm ấy, sau khi vận mặc y, Ngài cầm bát ngự đến gần bờ sông
Gangā, gần nơi Long Vương Erakapatta sắp nổi lên, Ngài ngồi dưới gốc cây phượng
vĩ, đây là một trong 7 cây phượng nổi tiếng của cõi Diêm Phù, gần thành Bārānasī.
Bấy giờ, dân chúng cùng nhau mang câu hát đối của Long Nữ ra bàn luận, chàng
thanh niên Uttara cũng đi đến bờ sông, nơi Long Vương cùng Long Nữ nổi lên để hát
đối, mong chiếm được nàng Long Nữ yêu kiều ấy. Trông thấy chàng từ xa đi đến, khi
chàng trông thấy Đức Thế Tôn đang ngồi dưới gốc cây phượng vĩ, Uttara đi đế đảnh
lễ Đức Thế Tôn, xong rồi ngồi vào nơi phải lẽ, Đức Thế Tôn phán hỏi:
- Nầy Uttara! Ngươi đi đâu thế?
- Bạch Thế Tôn! Con đi đến nơi Long Vương Erakapatta sắp nổi lên để hát đối
cùng với Long Nữ.
- Ngươi có biết câu hát để đối lại câu hát của Long Nữ ấy chăng?
- Bạch Thế Tôn! Con biết.
- Ngươi hãy hát lên xem nào?
Thanh niên Uttara hát lên câu hát đối theo trí tuệ của y đã nghĩ ra, Bậc Đạo Sư
phán dạy y rằng:
- Nầy Uttara! Đó không phải là lời giải đáp câu hát đối của Long Nữ đâu. Nầy
Uttara, ngươi hãy đọc câu hát nầy, đó là lời giải đáp.
- Thưa vâng, bạch Thế Tôn.
- Nầy Uttara! Khi Long Nữ hát đố xong, ngươi hãy hát lại rằng: “Người chế ngự
được sáu căn gọi là Vua, Đức Vua có dục vọng gọi là có bụi trên đầu. Người không
có dục vọng gọi là người bô trần cá. Người có dục vọng gọi là người ngu”.
Câu hát đố của Long Nữ, theo Pāli là như vậy:
“Kiṃsu edhipatīrājā Kiṃsu rājā rajassiro Kedhaṃ su?”.
“Người như thế nào gọi là vua? Như thế nào gọi là vua có bụi trên đầu? Như thế
nào gọi là vua không có bụi”.
Câu Đáp giải là:
“Chavārādhipatī Rajamāno rajassiro Arajaṃ”.
“Người làm chủ được sáu căn và cả sáu cảnh như sắc… dù chỉ một căn cũng
không thể xâm nhập được, người ấy gọi là vua. Vị vua có dục vọng gọi là có bụi trên
đầu. Người có dục vọng gọi là người ngu”.
Bậc Đạo Sư dạy câu hát đáp ấy cho chàng thanh niên Uttara xong rồi, Ngài phán
rằng:
- Nầy Uttara! Khi ngươi hát lên câu hát giải đáp nầy rồi, Long Nữ sẽ hát đố tiếp
rằng: “Cái gì người ngu bị cuốn trôi? Bậc trí thường giải trừ như thế nào? Ta hỏi
chàng, hãy vui lòng trả lời câu hỏi của ta”.
Khi ấy, ngươi hãy đáp lại như vậy: “Người ngu bị dòng nước tức dục bộc…
cuốn trôi. Bậc trí thường giải trừ (bộc lưu) ấy với sự tinh tấn. Bậc trí hằng không có
sự trói buộc, Ngài gọi là người có sự an lạc khỏi bị trói buộc”.
Câu này có ý nghĩa như vậy:
“Người ngu thường bị bộc lưu (phiền não ví như dòng nước), có bốn loại bộc là:
Dục bộc, hữu bộc, kiến bộc và vô minh bộc cuốn trôi chúng sanh. Bậc trí thường giải
trừ bộc lưu ấy với sự tinh cần, tức là Sammappadhāna (Tứ Chánh cần). Bậc trí không
có sự trói buộc như dục kết… Ngài gọi người như thế là người có sự an lạc khỏi trói
buộc”.
Chàng thanh niên Uttara đang học thuộc câu hát đối như thế, thì chứng đạt được
Quả vị Tu Đà Hườn. Khi học thuộc kệ ngôn rồi, chàng đảnh lễ Đức Thế Tôn, từ giã ra
đi đến nơi Long Vương nổi lên.
Chàng đứng giữa đại chúng đông đảo, khi ấy Long Nữ đang nhảy múa, hát rằng:
Người như thế nào gọi là Vua?”. Chàng Uttara đáp rằng: “Người làm chủ được sáu
căn gọi là Vua”.
Long Nữ hát tiếp rằng:
“Như thế nào gọi là Đức Vua có bụi trên đầu?”- “Đức Vua có dục vọng, gọi là
có bụi trên đầu”…
Long Nữ lại hát đố tiếp câu thứ hai rằng:
“Cái gì người ngu bị cuốn trôi?...”
Thanh niên Uttara đáp lại rằng:
- Người ngu bị dòng nước cuốn trôi…
Nghe được những lời hát giải đáp của thanh niên Uttara, Long Vương Erakapatta
biết rằng: Đức Phật đã khởi hiện trên thế gian, tâm y vô cùng hoan hỷ rằng: “Ta chưa
từng được nghe câu kệ giải đáp nầy suốt cả khoảng thời gian dài không có Đức Phật,
nay có được kệ ngôn nầy, hẳn là Đức Phật đã xuất hiện”. Y liền tuyên bố giữa đại
chúng rằng:
- Nầy quý vị, Đức Phật đã hiện khởi trên thế gian rồi.
Y hoan hỷ dùng đuôi đập mạnh xuống nước, nước dạt thành hai ngọn sóng lớn
cuốn tấp lên hai bên bờ, đại chúng khoảng 1 usebha cả hai bên bờ đều rơi xuống nước,
Long Vương dùng mang của mình để đại chúng lên trên đó như là lên chiếc thuyền,
rồi đưa đại chúng lên bờ. Long Vương tìm đến thanh niên Uttara, hỏi rằng:
- Nầy chàng trẻ tuổi! Bậc Đạo Sư hiện đang ngụ nơi đâu?
- Ngài đang ngự dưới gốc cây phượng vĩ, là một trong bảy cây phượng nổi tiếng,
gần thành Bārāṇasī.
- Hãy đến đây chàng trẻ tuổi, chàng hãy đưa ta đến nơi ngụ của Đức Thế Tôn.
Long Vương đi vào giữa hào quang sáu màu, đảnh lễ Đức Thế Tôn, rồi đứng lặng mà
khóc. Bậc Đạo Sư phán hỏi rằng:
- Nầy Long Vương! Chuyện chi ngươi lại sầu thảm như thế?
- Bạch Thế Tôn! Trước đây con là một vị Tỳ khưu trong Giáo Pháp của Đức Thế
Tôn hiệu Kassapa, con đã hành Sa môn Pháp trọn cả 20 ngàn năm, Sa môn Pháp ấy
không thể hộ trì cho con được, chỉ vì con đã dễ duôi, không sám hối tội làm đứt cọng
cỏ tranh. Nay con lại phải sanh vào Bàng sanh giới, là hạng người vô nhân, thuộc loài
bò trườn, không được làm người để được nghe Chánh Pháp, không được gặp Phật như
Ngài suốt cả một thời gian dài rồi.
Nghe Long Vương bạch như thế, Bậc Đạo Sư phán rằng:
- Nầy Long Vương! Quả thật như thế, được sanh làm người là điều khó. Được
nghe Chánh pháp là điều khó, được thấy Đức Phật là điều khó. Cả ba điều nầy, người
hằng khó đạt được.
Rồi Ngài tuyên thuyết lên kệ ngôn rằng:
“Kiccho manussapaṭilābho Kicchaṃ maccāna jīvitaṃ Kicchaṃ saddhammassavanaṃ Kiccho buddhānamuppādo”. | "Khó thay, được làm người, Khó thay, được sống còn, Khó thay, nghe diệu pháp, Khó thay, Phật ra đời !" |
コメント