top of page
Ảnh của tác giảKinh Pháp Cú

Tích Truyện Kinh Pháp Cú 197,198,199 - HAI HOÀNG TỘC TRANH GIÀNH NƯỚC

Đã cập nhật: 13 thg 7



197. “Susukhaṃ vata jīvāma, Verinesu averino; Verinesu manussesu, Viharāma averino”.

"Vui thay, chúng ta sống, Không hận, giữa hận thù ! Giữa những người thù hận, Ta sống, không hận thù !"

198. “Susukhaṃ vata jīvāma, Āturesu anāturā; Āturesu manussesu, Viharāma anāturā”.

"Vui thay, chúng ta sống,

Không bệnh, giữa ốm đau !

Giữa những người bệnh hoạn,

Ta sống, không ốm đau."

199. “Susukhaṃ vata jīvāma, Ussukesu anussukā; Ussukesu manassesu, Viharāma anussukā.”

"Vui thay, chúng ta sống,

Không rộn giữa rộn ràng;

Giữa những người rộn ràng,

Ta sống, không rộn ràng."

Kệ Pháp Cú nầy, Đức Bổn Sư thuyết ra khi ngự giữa hai Hoàng Tộc Thích Ca, đề cập đến sự tranh chấp nước của quyến thuộc.


Tương truyền rằng: Hai họ Hoàng Tộc Sakya và Koliya đã hiệp tác nhau đập

một cái đập chung để dẫn nước từ sông Rohinī vào giữa hai thành Kapilavatthu và

Koliya, và trồng trọt hoa màu trên những cánh đồng ở hai bên bờ sông.


Đến tháng Jettha mūla (tháng 6-7 dương lịch) năm ấy, nhận thấy các vụ mùa bị

thất nhiều, hai bên nông dân hai bờ sông hợp nhau lại. Dân thành Koliya lên tiếng

trước rằng:


- Nếu nước sông này dẫn nước chia đôi để tưới cả hai bên sông thì không đủ cho

các vị lẫn cho bên chúng tôi. Vụ mùa của chúng tôi sắp chín tới, chỉ cần một lần tưới

nữa thôi. Vậy các vị hãy dành trọn nước sông này cho chúng tôi sử dụng đi.


Nhóm dân họ Thích cũng nói rằng: Sau khi các vị gặt lúa chín, chất đầy kho lẫm

rồi, chẳng lẽ chúng tôi lại lấy vàng, bạc, ngọc bích, ngọc tuyền và tiền bạc ra, xách

theo thúng rỗ hoặc túi bao mà đi đến nhà các người. Vụ mùa của chúng tôi cũng chỉ

cần một lần tưới nữa thôi. Vậy hãy nhường cả nước sông này cho chúng tôi.


- Chúng tôi nhất định không nhường được.



- Chúng tôi cũng không cho các vị lấy hết nước dòng sông nầy.


Cuộc bàn luận đi đến nơi bế tắc. Một người đứng lên đánh đối phương, người

nầy đánh trả lại. Thế là cuộc xô xát bành trướng ra, hai họ trong Hoàng gia đánh nhau,

cùng với những lời lẽ bêu xấu nhau kịch liệt. Những người dòng Koliya nói:


- Nầy những người dân thành Kapilavatthu, các người hãy dắt con cái đi đi.

Những kẻ nào sống chung với em gái mình, giống như chó nhà và chó rừng, thì những

voi, ngựa, khiên, vũ khí mà những kẻ ấy có được, sẽ làm gì được chúng tôi.


Những người dòng Thích Ca cũng mắng lại rằng:


- Nầy các kẻ hủi! Các ngươi hãy dắt con cái đi đi. Những kẻ hủi khốn nạn, vô

hại, giống như loài thú ở trên cây táo, thì những voi, ngựa, khiên và vũ khí của những

kẻ ấy làm gì được chúng tôi.


Hai nhóm nông dân nầy đem câu chuyện tranh chấp nầy báo cáo lên cho hai

Hoàng Tộc biết tin.


Các chiến sĩ Thích Ca lập tức nai nịt gọn gàng, mang vũ khí ra đi và hét lớn

rằng:


- Chúng ta sẽ biểu diễn tài nghệ của những người sống với em, chị gái mình cho

bọn chúng nó thấy.


Các chiến sĩ Koliya cũng nai nịt gọn gàng, mang vũ khí ra đi và thét lớn rằng:


- Chúng ta sẽ biểu diễn tài lực của những người cùi sống trên cây táo cho chúng

nó thấy.


Sáng hôm ấy, Đức Bổn Sư quán xét thế gian theo thông lệ, vì nhìn thấy những

quyến thuộc của Ngài. Ngài tự nghĩ: “Nếu ta không can thiệp thì những người nầy sẽ

giết hại lẫn nhau. Ta phải đến đó mới được”.


Thế rồi, Ngài theo đường hư không đến đứng giữa dòng sông Rohinī. Ngồi kiết

già giữa hư không.


Các quyến thuộc trông thấy Đức Bổn Sư liền ném vũ khí xuống đất và đảnh lễ

Ngài. Đức Bổn Sư bèn hỏi mỗi bên rằng:


- Tâu Đại Vương! Vì sao có cuộc tranh chấp nầy.

- Bạch Ngài! Trẫm không được biết.

- Vậy thì ai biết bây giờ đây?


Hai vua đáp: “Có lẽ Phó Vương”. Khi hai vị Phó Vương bị hỏi thì đáp là: “Có

lẽ quan Tổng binh biết”, lần theo thứ tự từ trên xuống, cuối cùng cũng đến các nông

dân, họ đáp: “Bạch Ngài, đây là cuộc tranh giành nước sông Rohinī”. Đức Thế Tôn

hỏi hai vị vua:


- Tâu Đại vương! Nước đáng giá bao nhiêu?

- Bạch Ngài, nước giá rẻ lắm.

- Tâu Đại Vương! Các Chiến Sĩ Sát Đế lỵ giá bao nhiêu?

- Bạch các Ngài! Các chiến sĩ Sát Đế Lỵ giá rất cao.



- Thế thì, vì nước có giá trị rẻ như thế lại đem đánh đổi bằng các chiến sĩ Sát Đế

Lỵ. Như vậy có thích đáng chăng?

Mọi người đều im lặng, Đức Phật gọi hai vị vua đến phán rằng:

- Tâu Đại Vương! Vì sao Ngài lại làm như thế? Nếu hôm nay Như Lai không

ngự đến đây, thì máu các ngươi nhuộm xuống dòng sông rồi. Các Ngài đã làm điều

không xứng đáng, các Ngài sống trong thù hận, trú trong ba pháp hận thù, còn Như

Lai sống không thù hận. Các Ngài sống trong tham ái, còn Ta sống không tham ái.

Nói rồi, Ngài thuyết lên kệ ngôn như sau:

 

197. “Susukhaṃ vata jīvāma, Verinesu averino; Verinesu manussesu, Viharāma averino”.

"Vui thay, chúng ta sống, Không hận, giữa hận thù ! Giữa những người thù hận, Ta sống, không hận thù !"

198. “Susukhaṃ vata jīvāma, Āturesu anāturā; Āturesu manussesu, Viharāma anāturā”.

"Vui thay, chúng ta sống,

Không bệnh, giữa ốm đau !

Giữa những người bệnh hoạn,

Ta sống, không ốm đau."

199. “Susukhaṃ vata jīvāma, Ussukesu anussukā; Ussukesu manassesu, Viharāma anussukā.”

"Vui thay, chúng ta sống,

Không rộn giữa rộn ràng;

Giữa những người rộn ràng,

Ta sống, không rộn ràng."


Comments


bottom of page