“Pemato jāyatī soko, Pemato jāyatī bhayaṃ; Pemato vippamuttassa, Natthi soko kuto bhayaṃ.” | "Ái luyến sinh sầu ưu, Ái luyến sinh sợ hãi. Ai giải thoát ái luyến Không sầu, đâu sợ hãi ?" |
Pháp cú nầy, Đức Bổn Sư thuyết khi Ngài trú tại Jetavana, đề cập đến Bà Visākhā.
Tương truyền rằng: Bà Visākhā thường giao phó cho cô cháu gái tên là Sudattī là
cháu nội, thay bà mà lo việc hộ Tăng ở nhà bà. Một thời gian sau, cô ấy chết, sau khi
an táng xác cháu gái rồi, bà không thể ngăn được khổ sầu, liền đi đến bái yết Đức Bổn
Sư và ngồi khóc, mặt tràn đầy nước mắt, trông rất sầu thảm.
- Nầy Visākhā! Vì sao ngươi lại sầu thảm như vậy?
Bà Visākhā tỏ thật tâm trạng mình, rồi nói rằng:
- Bạch Ngài! Đứa cháu gái thân yêu của con đã chết, nó có nết hạnh đoan trang,
thành tín. Con sẽ không còn gặp được người cháu gái như thế nữa đâu.
- Nầy Visākhā! Trong thành Sāvatthī nầy có được bao nhiêu người?
- Bạch Ngài! Con nghe Ngài nói: Trong thành Sāvatthī có được 70 triệu người.
- Nếu tất cả số nầy đều đáng được nàng yêu như cháu gái của nàng, nàng có
đồng ý chăng?
- Bạch Ngài, con đồng ý.
- Hằng ngày trong thành Sāvatthī nầy có bao nhiêu người chết?
- Bạch Ngài, nhiều lắm.
- Nếu vậy, ngươi phải khóc than suốt cả ngày lẫn đêm, chứ không có lúc nào vơi
khổ được phải chăng?
- Bạch Ngài! Con đã hiểu ý Ngài rồi.
Đức Thế Tôn khuyên nhủ bà Visākhā:
- Vậy thì, ngươi đừng phiền muộn nữa. Sự ưu tư hoặc sự sợ hãi đều từ luyến ái
mà sanh ra.
Rồi Ngài nói lên kệ ngôn rằng:
“Pemato jāyatī soko, Pemato jāyatī bhayaṃ; Pemato vippamuttassa, Natthi soko kuto bhayaṃ.” | "Ái luyến sinh sầu ưu, Ái luyến sinh sợ hãi. Ai giải thoát ái luyến Không sầu, đâu sợ hãi ?" |
Ngài nói kệ:
(213) Yêu thương, ngục buồn phiền,
Ái luyến, xiềng sợ hãi.
Người lòng như hư không
Ngục xiềng nào khóa mãi?
Comments