“Saccaṃ bhaṇe na kujjheyya, Dajjā appampi, yācito. Etehi tīhi ṭhānehi, Gacche devāna santike”. | "Nói thật, không phẫn nộ, Của ít, thí người xin, Nhờ ba việc lành này, Người đến gần thiên giới." |
Kệ ngôn Pháp Cú nầy Đức Thế Tôn thuyết lên khi Ngài ngự tại Tịnh xá Jetavana, đề cập đến câu hỏi của Trưởng Lão Moggallāna.
Một thưở nọ, Đại Đức đi du ngoạn trên cõi Trời, thấy một Thiên Nữ có nhiều oai
lực đang đứng tại cửa đền.
Thiên nữ ấy đi đến đảnh lễ Đại Đức, Đại Đức bèn hỏi rằng:
- Nầy Thiên Nữ! Sự vinh hiển của cô thật lớn thay. Chẳng hay cô đã làm việc chi
mà được phước như vậy.
- Bạch Ngài, xin Ngài đừng hỏi tôi việc phước nhỏ nhen ấy.
(Người ta nói rằng: Vì thiên nữ hổ thẹn với phước báu nhỏ nhặt của nàng nên nói
thế).
Tuy nhiên, Đại Đức cứ hỏi lại mãi. Sau cùng thiên nữ bèn đáp:
- Tôi chẳng bao giờ biết làm phước bố thí hoặc cúng dường lễ bái, cũng chẳng
màng nghe Pháp chi cả. Tất cả việc tôi làm là chỉ giữ lời chân thật mà thôi.
Đại Đức lại lần lượt đi đến các tòa thiên cung khác và hỏi thăm các thiên nữ về
thiện nghiệp của các nàng. Tuy giấu quanh như thiên nữ trước, nhưng cuối cùng các
nàng cũng thưa rằng:
- Bạch Ngài! Tôi không có làm phước bố thí chi cả. Trong thời Đức Phật
Kassapa, tôi là một nữ nô lệ. Chủ tôi là người hung hăng, bạo ngược. Ông ta luôn có ý
nghĩ cầm roi đánh hoặc gậy cầm tay đánh bể đầu người khác. Có lắm lúc tôi nổi giận,
nhưng lại nghĩ rằng: “Ông ta là chủ của mầy, ông ta có quyền hỏi tội mầy giữa đại
chúng, hoặc xẻo mũi, xẻo tai mầy, mầy không được quyền giận chủ mầy”. Tôi đã tự
nguyện khuyến cáo như thế và đã kềm chế được sự nóng giận. Do đó mà tôi được sự
vinh hiển nầy.
Một thiên nữ khác bạch rằng:
- Bạch Ngài, thưở trước tôi là người giữ ruộng lúa, tôi có dâng một cây mía đến
vị Tỳ khưu…
Cô khác thì: “Tôi có dâng một trái Timbarasaka(1)”.
( 1 Còn gọi là Tinduka, là cây Dinapuroa thường mọc ở miền nhiệt đới. )
Cô khác nói: “Tôi có dâng trái dưa chuột…” Cô khác thì: “Tôi có dâng một nấm
trái Nimba(1)
(1 Cây ở miền Bắc Ấn Độ, trái hột làm dầu thơm.)
Bằng những lời lẽ như vậy, mỗi thiên nữ cho biết sự cúng dường nhỏ mọn của
mình. Tất cả đều kết luận rằng: Do lẽ đó, chúng tôi được sự vinh hiển nầy.
Khi nghe rõ các tiền nghiệp của chư thiên nữ ấy, Đại Đức từ cung trời trở về,
đảnh lễ Đức Thế Tôn và bạch hỏi rằng:
- Bạch Ngài! Có thể nào chỉ với lời chân thật, chỉ dập tắt sự nóng giận, chỉ cúng
dường vật rất hèn mọn như trái Timbarūsaka…mà được hưởng sự vinh hiển của chư
thiên chăng?
- Nầy Moggallāna! Tại sao ngươi còn hỏi Như Lai? Vậy các thiên nữ há chẳng
giải rõ cái lý nầy cho ngươi nghe rồi hay sao?
- Vâng! Bạch Ngài, con tin tưởng rằng chỉ làm bấy nhiêu đó cũng có thể hưởng
được phước lộc chư thiên.
- Nầy Moggallāna! Dầu chỉ nói lời chân thật, chỉ dứt bỏ sự sân hận, chỉ cúng
dường chút ít. Người ấy cũng có thể thọ sanh lên thiên giới được như thế cả.
Nói rồi, Ngài thuyết lên kệ ngôn rằng:
“Saccaṃ bhaṇe na kujjheyya, Dajjā appampi, yācito. Etehi tīhi ṭhānehi, Gacche devāna santike”. | "Nói thật, không phẫn nộ, Của ít, thí người xin, Nhờ ba việc lành này, Người đến gần thiên giới." |
Comments