“Abhūtavādī nirayaṃ upeti Yo c’āpi katvā na karomīti c’āha Ubho pi te pecca samā bhavanti Nīhīnakammā manujā parattha”. | "Nói láo đọa địa ngục Có làm nói không làm, Cả hai chết đồng đẳng, Làm người, nghiệp hạ liệt." |
Khi Bậc Đạo Sư lưu trú tại Jetavana, Ngài đề cập đến nữ ngoại giáo Sundarī, thuyết lên kệ ngôn nầy.
Tương truyền rằng: Khi tất cả mọi người tập trung vật chất cúng dường Đức Thế
Tôn. Vì Ngài và Tăng chúng được mọi người dâng cúng dồi dào, ngược lại nhóm
ngoại giáo bị suy giảm. Khi vầng hồng ló dạng, chúng xầm xì bàn tán: “Từ ngày Sa
môn Gotama xuất hiện, lợi lộc của chúng ta bị suy giảm, không ai hiểu và chia sẻ
cùng chúng ta. Lỗi lầm nầy do Sa môn Gotama gây ra”.
Chúng bàn tính: “Chỉ có nàng Sundarī hi sinh cho chúng ta”. Nhân một ngày
nọ, nàng đến tu viện chào hỏi mà bọn ngoại giáo vẫn không trả lời, vì thắc mắc nàng
mới hỏi rằng:
- Chẳng hay các Ngài có điều chi buồn phiền?
- Cô không thấy Sa môn Gotama làm chúng tôi suy giảm lợi lộc hay sao?
- Nếu vậy, tôi có giúp được việc gì?
Cô thật là một mỹ nhân sắc nước hương trời, phải làm thế nào cho Sa môn
Gotama mất uy tín.
Nàng Sundarī nhận lời, chấp hành phương kế. Hàng ngày nàng đem tràng hoa
vật thơm đi đến Jetavana, đợi lúc mọi người nghe Pháp xong ra về thì nàng vào, nếu
ai có hỏi “Đi đâu?” thì trả lời: “Đi đến trú xứ Sa môn Gotama, vì tôi ở chung Hương
thất với Ngài”. Nàng đi đến trú tại một tu viện gần đó rồi từ mờ sáng nàng từ Jetavana
đi về thành, nếu có người gặp hỏi “Đi đâu vậy Sundarī?” thì trả lời: “Sa môn Gotama
vừa ân ái với tôi nên tôi mới ra về”.
Hai ba ngày sau, chúng thuê người giết Sundarī, chôn vùi dưới đống rác gần
hương thất của Bậc Đạo Sư. Rồi phao tin nàng mất tích, sự kiện nầy chúng tấu trình
với Đức vua, cho phép vào Jetavana để tìm nàng Sundarī, vì suốt ngày nàng chỉ ở nơi
đó. Chúng đến đống rác bươi xác lên, loan tin khắp nơi: “Đệ tử Gotama giết nàng
Sundarī chôn dưới đống rác, xin quý vị hãy nhìn xem những hành động của Sa môn
Thích Tử” nhằm triệt hạ uy tín Bậc Đạo Sư. Đức vua truyền lịnh đem xác Sundarī
liệng vào rừng, khiến cho mọi người nghi vấn, chỉ trừ những bậc Thánh nhân lòng tin
bất động nơi Tam Bảo.
Chư Tỳ Khưu đem câu chuyện nầy bạch với Đức Thiện Thệ. Đức Thế Tôn phán
dạy kệ ngôn rằng:
306. Người nói điều không thật vào khổ cảnh, người đã làm rồi nói “tôi không có
làm” cũng vậy. Sau khi chết cả hai đều bằng nhau, người có hành động ti tiện trong
thế giới khác.