“Nagaraṃ yathā paccantaṃ Guttaṃ santarabāhiraṃ Evaṃ gopetha attānaṃ Khaṇo vo mā upaccagā Khaṇātīhā hi socanti Nirayaṃhi samappitā”. | "Như thành ở biên thùy, Trong ngoài đều phòng hộ Cũng vậy, phòng hộ mình, Sát-na chớ buông lung. Giây phút qua, sầu muộn. Khi rơi vào địa ngục." |
Pháp Cú nầy được Đức Đạo Sư thuyết ra khi Ngài ngự tại Jetavana, đề cập đến chư khách Tăng.
Được nghe rằng: Nhóm Tỳ khưu đó nhập hạ ở thành Paccanta, tháng đầu được
an vui. Bỗng đâu vào tháng giữa bọn cướp tấn công thành, dân chúng bị trấn lột, từ đó
thị dân luôn canh phòng bọn cướp cẩn mật, nên không có cơ hội hộ độ chư Tăng
thường xuyên. Suốt thời gian an cư còn lại, các vị không được an vui vì gặp nhiều trở
ngại. Sau khi mãn mùa an cư, các vị về yết kiến Bậc Đạo Sư, đảnh lễ rồi ngồi xuống
một bên cho phải lẽ. Đức Thế Tôn phán:
- Nầy chư Tỳ khưu! Suốt ba tháng hạ, các ngươi có được an vui chăng?
- Bạch Thế Tôn, chúng con chỉ được an ổn trong tháng đầu, tháng giữa bị cướp
bóc, dân cư phải lo rộn rịp canh phòng, không thường xuyên ủng hộ nên chúng con rất
vất vả.
- Nầy các Tỳ khưu! Các ngươi đừng nghĩ khó tìm được cuộc sống an vui bền
lâu. Tỳ khưu hãy canh chừng thân tâm như canh phòng thành trì vậy.
Rồi Ngài thuyết lên kệ ngôn sau:
315. Các người hãy cẩn mật giữ mình như người canh ải trấn biên thùy, thận
trọng bên trong và ngoài không nên bỏ qua cơ hội, vì người bỏ lỡ cơ hội sẽ sầu muộn
khi sanh vào đọa xứ.
Comments