“Sabbaso nāmarūpasmiṃ, Yassa natthi mamāyitaṃ; Asatā ca na socati, Sa ve “bhikkhū’ti vuccati”. | "Hoàn toàn, đối danh sắc, Không chấp ta, của ta. Không chấp, không sầu não. Thật xứng danh Tỷ-kheo." |
Đức Thế Tôn trú tại Jetavana, đề cập đến Bà la môn Pañcaggadāyaka, thuyết lên
kệ ngôn nầy.
Tương truyền rằng: Trong thành Rājagaha có vị Bà la môn thường cúng dường
Khattagga trong lúc gặt lúa xong, cúng dường Khalagga trong lúc mang về, cúng
dường Khalabhanṇḍagga trong lúc đập lúa, cúng dường Ukkhalikagga trong lúc bỏ
vào nồi, cúng dường Pāṭigga trong lúc xới cơm ra bát. Vị Bà la môn ấy thường cúng
dường năm vật thí trong thời cao thượng như thế.
Lại nữa, Bà la môn ấy nếu có người đến xin vật thí, nếu chưa cho thì vị ấy chưa
ăn. Vì thế ông có tên gọi là Pañcaggadāyaka. Đức Phật thấy duyên lành Bất Lai quả
của hai vợ chồng Bà la môn ấy. Ngài đi đến nhà của Bà la môn khất thực vào giờ ăn
của vị ấy, Ngài đứng trước cửa tư thất. Bấy giờ, Bà la môn quay lưng ra ngoài, đang
ngồi ăn bên cửa sổ, nên y không thấy Bậc Đạo Sư.
Nữ Bà La Môn đang hầu quạt cho chồng, trông thấy Đức Thế Tôn bà ta suy
nghĩ: “Vị Bà la môn nầy thường thí năm vật thí cao thượng rồi mới dùng. Giờ đây Sa
Môn Gotama đang đứng trước cửa nhà, nếu Bà la môn nầy thấy vị ấy, y sẽ mang vật
thí ra cúng dường, ta không thể nấu phần khác được”.
Rồi nàng suy nghĩ tiếp: “Ta sẽ làm cho Bà la môn không thể thấy Sa môn
Gotama”. Bà xoay lưng cho Bậc Đạo Sư, ví như người dùng tay mà che mặt trăng.
Khi che như thế rồi, nữ Bà la môn liếc nhìn хеm Bậc Đạo Sư Ngài bỏ đi chưa.
Bậc Đạo Sư vẫn đứng yên, nàng không thể nói lớn rằng: “Bạch Ngài, xỉn Ngài
ngự đi nơi khác” vì e ngại Bà la môn nghe được, nàng lùi về phía sau bạch nhỏ rằng:
“Xin thỉnh Ngài hãy tế độ những chúng sanh phía trước”.
Đức Đạo Sư lắc đầu, tỏ ý rằng: “Ta không đi”. Đức Phật là nơi tôn kính của thế
gian, Ngài lắc đầu tỏ ý rằng “Ta không đi” như thế, khiến nữ Bà la môn không dằn
được, bật cười lớn lên.
Vừa khi ấy, Đức Thế Tôn liền phóng hào quang ngay vào nhà vị Bà la môn đang
dùng vật thực, nghe tiếng cười của nữ Bà la môn và trông thấy ánh sáng rực chiếu của
Đức Đạo Sư, ông ngẩng lên trông thấy Đức Phật.
Lẽ thường chư Phật chưa tế độ người có duyên lành thì Ngài chưa rời nơi đó ra
đi. Bà La Môn trông thấy Đức Phật, nói rằng:
- Nầy cô! Sao cô không nói với tôi là: Thái Tử đang đứng trước cửa nhà. Cô đã
làm tổn hại đến tôi, cô đã tạo trọng nghiệp lớn.
Rồi Bà la môn liền mang bát vật thực mình đang ăn sớt ra phân nửa, đi đến Bậc
Đạo Sư bạch rằng:
- Thưa Ngài Sa Môn Gotama! Con cúng dường cả năm vật thí rồi mới dùng,
nhưng con chỉ mới dùng có chút ít. Đây là vật thực tinh khiết, xin Ngài hãy từ bi thọ
dụng cho con đi.
Bậc Đạo Sư không nói rằng: “Nầy Bà la môn, ta không cần vật thực ấy đâu”.
Ngài lại nói rằng:
- Nầy Bà la môn! Phần thù thắng nhất cũng vậy, vật thực mà ngươi đã dùng rồi
cũng vậy, tất cả đều thích hợp với Như Lai, dù chỉ là một vắt cơm thừa. Vì rằng, nầy
Bà la môn, ta sống nhờ vào vật thực của người khác dâng cúng như ngạ quỷ sống nhờ
vào phước của người khác.
Rồi Ngài nói lên kệ ngôn rằng:
“Vị Tỳ khưu nhờ vật thực người khác nuôi dưỡng. Được vắt cơm thù thắng, hay
trung bình hoặc là phần dư thừa cũng vậy. Vị Tỳ khưu ấy không nên chê khen ngon
dở, mọi người tán dương vị ấy là bậc ẩn sĩ tịch mặc”.
Nghe dứt kệ ngôn, Bà la môn khởi tâm tịnh tín:
“Ồ! Thật kỳ diệu thay, vị Thái Tử rực sáng ấy không nói rằng: Ta không cần vật
thực dư thừa của ngươi, mà lại nói như thế”.
Liền đó, y đứng tại cửa nhà, bạch hỏi Đức Thế Tôn rằng:
- Thưa Sa Môn Gotama, Ngài gọi đệ tử mình là Tỳ khưu. Vậy có bao nguyên
nhân được gọi là Tỳ khưu?
Đức Đạo Sư quán xét rằng: “Pháp nào thích hợp với Bà la môn nầy nhỉ?”. Ngài
xét thấy “Cả hai người nầy trong thời Đức Phật Kassapa, đã nghe chư Tỳ khưu giảng
giải về DANH SẮC. Vậy Như Lai sẽ thuyết DANH SẮC đến hai người nầy”. Quán xét
xong, Đức Thế Tôn phán rằng:
- Nầy Bà La Môn! Người vô dục vọng, không dính mắc trong danh sắc, được
gọi là Tỳ khưu.
Komen