“Pāmojjabahulo bhikkhu, Pasanno buddhasāsane; Adhigacche padaṃ santaṃ, Saṅkhārūpasamaṃ sukhaṃ”. | "Tỷ-kheo nhiều hân hoan, Tịnh tín giáo pháp Phật, Chứng cảnh giới tịch tịnh, Các hạnh an tịnh lạc." |
Kệ Ngôn nầy được Đức Thế Tôn thuyết ra khi Ngài ngự tại Jetavana, đề cập đến Trưởng lão Vakkali.
Tương truyền rằng: Trưởng lão Vakkali sanh vào một gia tộc Trưởng giả danh
tiếng trong thành Sāvatthī. Một hôm trông thấy Đức Thế Tôn đi khất thực, với ba
mươi hai tướng tốt, với màu da vàng rực sáng như kim tinh anh cao thượng, với lục
căn thanh tịnh trang nghiêm. Ngài đã chiêm ngưỡng kim thân Đức Thế Tôn không
biết chán, thế là Ngài xin được xuất gia với Bậc Đạo Sư với ý nghĩ: “Với cách nầy, ta
sẽ được chiêm ngưỡng Đức Thế Tôn hoài”.
Từ khi xuất gia, Tỳ khưu Vakkali không có sự tinh cần tu tập Sa môn hạnh, vị ấy
mải đứng vào nơi thuận tiện để chiêm ngưỡng sắc tướng của Bậc Đạo Sư, vị ấy buông
lìa mọi phận sự như trì tụng hay tu tập nghiệp xứ.
Đức Thế Tôn không nói chi cả, vì Ngài thấy rằng trí tuệ của vị ấy chưa được
chín muồi. Khi Ngài thấy rằng:
- Giờ đây, trí tuệ của Vakkali đã thuần thục, lão luyện rồi. Như Lai sẽ Giáo giới
Vakkali vậy.
Rồi Thế Tôn giáo giới Tỳ khưu Vakkali rằng:
- Nầy Vakkali, lợi ích chi khi ngươi chiêm ngưỡng xác thân hôi thối nầy. Nầy
Vakkali, chính người nào thấy Pháp người ấy (gọi là) thấy Như Lai, người nào thấy
Như Lai người ấy (gọi là) thấy Pháp.
- Tuy Bậc Đạo Sư đã khuyến cáo như thế, Tỳ khưu Vakkali vẫn mải mê say
đắm, chiêm ngưỡng kim thân Ngài. Bậc Đạo Sư suy nghĩ:
“Nếu vị Tỳ Khưu nầy không được khởi động tâm, vị ấy sẽ không chứng đạt Đạo
Quả”
Khi đến mùa an cư mùa mưa, Đức Thế Tôn du hành đến thành Rājagaha. Vào
ngày an cư mùa mưa, Đức Thế Tôn phán gọi Tỳ khưu Vakkali đến dạy rằng:
- Nầy Vakkali! Ngươi hãy đi đi.
- Tỳ khưu Vakkali suy nghĩ: “Ôi, Đức Thế Tôn đã không hề đoái hoài gì đến ta
cả. Nhưng ta sẽ không thể sống được, nếu ta phải xa lìa Ngài trọn cả ba tháng”.
Rồi vị ấy suy nghĩ rằng: “Lợi ích chi ta phải sống nữa chứ, ta sẽ leo lên đỉnh núi cao gieo mình xuống tự
tử còn có lợi ích hơn”. Thế là, Tỳ khưu Vakkali đến núi Gijjhakūṭa, leo lên đỉnh núi.
Bậc Đạo Sư biết được sự chán nản trong tâm của Vakkali, Ngài suy nghĩ: “Nếu
Tỳ khưu Vakkali không được sự an ủi của Như Lai, duyên lành của y sẽ bị tổn giảm”.
Đức Thế Tôn phóng hào quang đến trước mặt Tỳ khưu Vakkali vẫy gọi rằng:
- Nầy Vakkali hãy đến đây!
Tỳ khưu Vakkali nghe Đức Thế Tôn kêu gọi, mọi sầu muộn trong tâm vụt tan
biến. Vị ấy nghĩ rằng: “Bậc Đạo Sư gọi đến ta”.
Bậc Đạo Sư như hồ nước trong mát đã làm nhiệt não của Vakkali tiêu mất, vị ấy
phát sanh phỉ lạc, nhưng nhìn quanh không thấy đường đi xuống, lập tức Vakkali từ
trên cao gieo mình xuống trước mặt Đức Thế Tôn, Đức Thế Tôn tuyên thuyết lên kệ
ngôn khi Vakkali con lơ lửng trên hư không.
Tiếng Pali:
“Pāmojjabahulo bhikkhu, Pasanno buddhasāsane; Adhigacche padaṃ santaṃ, Saṅkhārūpasamaṃ sukhaṃ”.
Dịch:
"Tỷ-kheo nhiều hân hoan,
Tịnh tín giáo pháp Phật,
Chứng cảnh giới tịch tịnh,
Các hạnh an tịnh lạc."
Comments