“Yo bālo maññati bālyaṃ, Paṇḍito vā’pi tena so; Bālo ca paṇḍitamānī, Sa ve bālo’ti vuccati”. | “Nguười ngu nghĩ mình ngu, Người vậy thành có trí, Nguời ngu tưởng có trí, Thật xứng gọi chí ngu”. |
Kệ Pháp Cú này, Đức Bổn Sư đã thuyết ra khi Ngài ngự gần thành Jetavana, đề cập đến một tên móc túi.
Tương truyền rằng: Thời ấy có hai người bạn, cùng đi với đại chúng đến chùa Jetavana để nghe thuyết pháp. Một người chăm chỉ theo dõi thời pháp, một người để ý xem cái gì trộm được thì lấy ngay. Người nghe pháp chứng đắc quả Dự lưu. Người kia thì rút được một món tiền của người vô ý.
Tên móc túi ở nhà, ngày nào cũng ăn uống sung sướng thỏa thê, còn bạn của anh ta thì cửa nhà có hơi bẩn chật. Thấy vậy, kẻ trộm đạo hỏi rằng: - Hai vợ chồng anh là người thông minh, trí tuệ, sao không làm cho ra tiền để ăn tiêu, để chi mà thiếu trước hụt sau vậy.
Vị Thánh Thinh Văn nghĩ thầm: “Anh này quả thật là người ngu si mà lại tự cho mình là bậc hiền trí”. Rồi vị ấy rủ các quyến thuộc cùng đi đến chùa Jetavana, thuật lại việc nầy với Đức Bổn Sư.
Đức Bổn Sư thuyết pháp cho họ nghe, rồi ngâm lên kệ:
“Yo bālo maññati bālyaṃ, Paṇḍito vā’pi tena so; Bālo ca paṇḍitamānī, Sa ve bālo’ti vuccati”. | “Nguười ngu nghĩ mình ngu, Người vậy thành có trí, Nguời ngu tưởng có trí, Thật xứng gọi chí ngu”. |
Bình luận